Chương 14
Mênh mang
Không ngờ đó là lần cuối cùng tôi đàn cho em hát. Khởi đầu là Diễm Xưa và kết thúc ở Phôi Pha... và dịp trở về thăm nhà ấy cũng là lần cuối cùng tôi gặp lại ông bác ở nghĩa trang. Linh cảm của tôi đã đúng. Hình ảnh và tấm lòng của ông đã giúp tôi có thêm sức mạnh, để lôi tôi ra khỏi cái mông lung vô định. Tôi thầm nhủ, nhất định mình phải dứt khoát hơn. Phải dứt bỏ những quyến luyến, ràng buộc tơ vương. Không thể chần chờ nữa. Tôi quyết định phải ra đi, mặc dù từ tận đáy lòng tôi chẳng muốn lìa xa cái xóm nhỏ thân yêu, cái quê hương yêu dấu này. Nhưng tôi phải lựa chọn, chẳng có con đường nào là hạnh phúc trọn vẹn. Thôi thì, phải đành lòng chọn một con đường tương đối ít đau thương nhất. Tôi ở lại, chẳng giúp gì được cho gia đình, chỉ làm cho lòng mẹ thêm lo âu và khổ tâm hơn. Nhất là mẹ, đời mẹ đã đau khổ quá nhiều, tôi không muốn trông thấy mẹ tôi khổ hơn nữa. Về sau lớn lên ngẫm lại tôi mới thấy hình như đời tôi đã phải đau khổ vì nhiều người đàn bà, và chỉ có duy nhất một người đàn bà suốt đời đau khổ vì tôi!
Mùa mưa cuối cùng trước khi xa xứ, mỗi buổi sáng thức dậy bước chân ra đường xuống phố, những giọt mưa sa bay lất phất! Lòng se sắt bâng khuâng. Không thể được, tôi nhất định phải chọn cho mình một con đường. Sớm muộn gì tôi cũng phải ra đi.
Cuối cùng rồi tôi cũng đến được cái nơi mà hình như ý trời bắt mình phải đến. Ngày 06 tháng 11 năm 1980, chiếc thuyền con mang 44 sinh mạng trôi dạt vào một hòn đảo nhỏ Kuku thuộc vùng biển Indonesia. Kuku gần như là một đảo hoang, giữa vùng biển đầy san hô. Nước biển trong xanh, bầu trời trong vắt, cảnh đẹp như tranh vẽ. Có những hàng dừa cao vút. Đặt chân lên đảo sau khi làm những thủ tục nhập trại, tôi đi dạo một vòng. Chưa thấy chỗ nào nhiều dừa thế này, dừa trên đầu, dừa ngang tầm mắt nhìn, dừa rụng dưới chân. Indonesia nằm ở phía Nam bán cầu, cách Việt Nam một múi giờ. Đêm đầu tiên hít thở không khí tự do trên đảo, tôi mang tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Niềm vui từ nay tôi có thể mở rộng những hoài bão ước mơ. Nhớ đến người thân lòng se sắt buồn vô hạn. Biết đến bao giờ mới gặp lại đây?
Suốt đêm tôi cứ trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, mặc dù sau mấy ngày lênh đênh trên biển, tôi chỉ ngủ được rất ít những giấc chập chờn mỗi khi mệt lả. Tôi chui ra khỏi lều đi về hướng biển, ngồi một mình trên bãi cát. Tiếng sóng biển vỗ rì rào, ngoài trời thoáng mát, gió từ biển đông thổi vào mang theo hơi sương đêm lành lạnh. Vầng trăng cuối tháng lờ mờ trong sương đêm đẫm ướt bờ cát dài loang loáng nước. Cảnh ở đây cũng giống từa tựa như bài Phước Tỉnh nơi đánh dấu một khoảnh đời dạy học của tôi. Ngậm ngùi sao, cũng biển Đông nhưng tôi đang ở bờ biển phía Tây, nơi đây không phải quê hương mình.
Tôi cứ ngồi yên như vậy, đốt từng điếu thuốc này sang điếu thuốc khác. Bình minh ở biển thường đến rất sớm, cuối chân trời ửng lên một màu đỏ rực. Tia nắng ban mai đón chào một ngày mới. Đâu đây vài cánh chim hải âu chao lượn bay như đón chào một buổi sáng tinh khôi. Cách một đại dương mênh mông bên kia bờ Thái Bình Dương, nơi đó là quê hương tôi, là Sài Gòn, là cái xóm nhỏ thân quen. Ở đó tôi đã bỏ lại căn nhà nhỏ chất chứa biết bao kỷ niệm thân thương. Mấy hôm nay chắc cả nhà từng giờ từng phút, mọi người lo lắng và đang cầu nguyện cho tôi được đến bờ bến an bình. Chỉ vì tôi mà tất cả mọi người phải hy sinh, tôi tự nghĩ chán tôi quá, trước sau gì tôi vẫn chỉ là một tên ăn hại! Phải chi không có tôi? Thương nhất là hai em út Đạt và Trâm, tuổi ấu thơ của hai em không được như chúng tôi. Hai em còn quá nhỏ, đã mất đi tình thương cha, dĩ nhiên ký ức về bố hai em gần như mơ hồ không có.
Ở đó tôi đã bỏ lại Phi, người em gái nhỏ dễ thương, tôi thương Phi. Lắm, nhưng chưa dám nói ra, mỗi lần gần em tôi cố đè nén cảm xúc, vì tôi biết trước sau gì chúng tôi cũng phải xa nhau. Mấy ngày không gặp mặt, lòng thì nhớ nhung. Gặp mặt nhau lại chẳng biết nói gì. Mãi cho đến nay, tôi chưa bao giờ nói câu tỏ tình với Phi cả. Phi cũng chưa bao giờ nói "Phi yêu anh" nhưng cả hai chúng tôi hồi ấy vẫn cứ thích được gần nhau. Những phút giây quyến luyến. Đóa hồng nào hãy tàn hôn lên đôi môi nhạt, hay đã bao lần đã đành để vùi quên lãng trong tay… Và bây giờ, tôi đã đi đến một nơi thật xa. Trả lại tất cả. Trả lại thành phố thân quen, trả lại những gì quý mến thân thương nhất.
Đường buồn anh đi, bao giờ cho tới
Nỗi đau cao vời, nỗi đau còn dài....
(Trả lại em yêu - Phạm Duy)
Nỗi đau cao vời, và nỗi đau còn dài... Chỉ tiếc lần này tôi không kịp chào em, thì lại đi tuốt luốt. Nếu tôi còn ở nhà thì Chủ Nhật mỗi đầu tháng như sáng nay, tôi sẽ cùng em lên nhà nguyện ở Fatima Bình Triệu. Em thường rủ tôi đi chung đi cầu nguyện cho bố ở miền Bắc xa xôi, và em cũng nguyện cầu cho cái mộng ước của tôi luôn. Nhưng hôm nay, đâu còn nữa. Giờ đây trước mắt tôi là biển, tôi ngồi hàng giờ như thế với một tâm tư vỡ vụn như từng bọt sóng đang vỗ nhẹ vào bờ. Thế là từ nay anh và em đã xa cách muôn trùng. Phôi Pha ơi! Phi ơi! Anh thương em quá! Anh đang cầu nguyện cho những người còn ở lại, anh đang nguyện cầu cho em đây.
Ngày mai em đi cồn đá rêu phong rủ buồn,
Nửa bóng Xuân qua ngập hồn, nghe ngoài biển động mà thương.
(Biển Nhớ - Trịnh Công Sơn)
Sáng nay nơi xứ lạ, mặt trời vừa thức dậy ánh sáng hồng đang từ từ dâng cao ở cuối chân trời, hải âu đang cất tiếng tìm đàn chao lượn trên cuộn sóng nhấp nhô. Gió lồng lộng ngoài khơi thổi vào, biển vắng không một bóng người. Bên đây bờ Thái Bình Dương, biển của sớm mai rất thinh lặng hiền hòa, từng đợt sóng lăn tăn vỗ nhẹ trên bờ cát trải dài ôm những hàng dừa xanh. Nhưng trong lòng tôi là muôn ngàn con sóng xô dạt dào thổn thức, có lẽ vì hồn Xuân trong tôi đã lãng đãng mênh mang… nửa bóng ngập hồn.
Mênh mang
Không ngờ đó là lần cuối cùng tôi đàn cho em hát. Khởi đầu là Diễm Xưa và kết thúc ở Phôi Pha... và dịp trở về thăm nhà ấy cũng là lần cuối cùng tôi gặp lại ông bác ở nghĩa trang. Linh cảm của tôi đã đúng. Hình ảnh và tấm lòng của ông đã giúp tôi có thêm sức mạnh, để lôi tôi ra khỏi cái mông lung vô định. Tôi thầm nhủ, nhất định mình phải dứt khoát hơn. Phải dứt bỏ những quyến luyến, ràng buộc tơ vương. Không thể chần chờ nữa. Tôi quyết định phải ra đi, mặc dù từ tận đáy lòng tôi chẳng muốn lìa xa cái xóm nhỏ thân yêu, cái quê hương yêu dấu này. Nhưng tôi phải lựa chọn, chẳng có con đường nào là hạnh phúc trọn vẹn. Thôi thì, phải đành lòng chọn một con đường tương đối ít đau thương nhất. Tôi ở lại, chẳng giúp gì được cho gia đình, chỉ làm cho lòng mẹ thêm lo âu và khổ tâm hơn. Nhất là mẹ, đời mẹ đã đau khổ quá nhiều, tôi không muốn trông thấy mẹ tôi khổ hơn nữa. Về sau lớn lên ngẫm lại tôi mới thấy hình như đời tôi đã phải đau khổ vì nhiều người đàn bà, và chỉ có duy nhất một người đàn bà suốt đời đau khổ vì tôi!
Mùa mưa cuối cùng trước khi xa xứ, mỗi buổi sáng thức dậy bước chân ra đường xuống phố, những giọt mưa sa bay lất phất! Lòng se sắt bâng khuâng. Không thể được, tôi nhất định phải chọn cho mình một con đường. Sớm muộn gì tôi cũng phải ra đi.
Cuối cùng rồi tôi cũng đến được cái nơi mà hình như ý trời bắt mình phải đến. Ngày 06 tháng 11 năm 1980, chiếc thuyền con mang 44 sinh mạng trôi dạt vào một hòn đảo nhỏ Kuku thuộc vùng biển Indonesia. Kuku gần như là một đảo hoang, giữa vùng biển đầy san hô. Nước biển trong xanh, bầu trời trong vắt, cảnh đẹp như tranh vẽ. Có những hàng dừa cao vút. Đặt chân lên đảo sau khi làm những thủ tục nhập trại, tôi đi dạo một vòng. Chưa thấy chỗ nào nhiều dừa thế này, dừa trên đầu, dừa ngang tầm mắt nhìn, dừa rụng dưới chân. Indonesia nằm ở phía Nam bán cầu, cách Việt Nam một múi giờ. Đêm đầu tiên hít thở không khí tự do trên đảo, tôi mang tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Niềm vui từ nay tôi có thể mở rộng những hoài bão ước mơ. Nhớ đến người thân lòng se sắt buồn vô hạn. Biết đến bao giờ mới gặp lại đây?
Suốt đêm tôi cứ trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, mặc dù sau mấy ngày lênh đênh trên biển, tôi chỉ ngủ được rất ít những giấc chập chờn mỗi khi mệt lả. Tôi chui ra khỏi lều đi về hướng biển, ngồi một mình trên bãi cát. Tiếng sóng biển vỗ rì rào, ngoài trời thoáng mát, gió từ biển đông thổi vào mang theo hơi sương đêm lành lạnh. Vầng trăng cuối tháng lờ mờ trong sương đêm đẫm ướt bờ cát dài loang loáng nước. Cảnh ở đây cũng giống từa tựa như bài Phước Tỉnh nơi đánh dấu một khoảnh đời dạy học của tôi. Ngậm ngùi sao, cũng biển Đông nhưng tôi đang ở bờ biển phía Tây, nơi đây không phải quê hương mình.
Tôi cứ ngồi yên như vậy, đốt từng điếu thuốc này sang điếu thuốc khác. Bình minh ở biển thường đến rất sớm, cuối chân trời ửng lên một màu đỏ rực. Tia nắng ban mai đón chào một ngày mới. Đâu đây vài cánh chim hải âu chao lượn bay như đón chào một buổi sáng tinh khôi. Cách một đại dương mênh mông bên kia bờ Thái Bình Dương, nơi đó là quê hương tôi, là Sài Gòn, là cái xóm nhỏ thân quen. Ở đó tôi đã bỏ lại căn nhà nhỏ chất chứa biết bao kỷ niệm thân thương. Mấy hôm nay chắc cả nhà từng giờ từng phút, mọi người lo lắng và đang cầu nguyện cho tôi được đến bờ bến an bình. Chỉ vì tôi mà tất cả mọi người phải hy sinh, tôi tự nghĩ chán tôi quá, trước sau gì tôi vẫn chỉ là một tên ăn hại! Phải chi không có tôi? Thương nhất là hai em út Đạt và Trâm, tuổi ấu thơ của hai em không được như chúng tôi. Hai em còn quá nhỏ, đã mất đi tình thương cha, dĩ nhiên ký ức về bố hai em gần như mơ hồ không có.
Ở đó tôi đã bỏ lại Phi, người em gái nhỏ dễ thương, tôi thương Phi. Lắm, nhưng chưa dám nói ra, mỗi lần gần em tôi cố đè nén cảm xúc, vì tôi biết trước sau gì chúng tôi cũng phải xa nhau. Mấy ngày không gặp mặt, lòng thì nhớ nhung. Gặp mặt nhau lại chẳng biết nói gì. Mãi cho đến nay, tôi chưa bao giờ nói câu tỏ tình với Phi cả. Phi cũng chưa bao giờ nói "Phi yêu anh" nhưng cả hai chúng tôi hồi ấy vẫn cứ thích được gần nhau. Những phút giây quyến luyến. Đóa hồng nào hãy tàn hôn lên đôi môi nhạt, hay đã bao lần đã đành để vùi quên lãng trong tay… Và bây giờ, tôi đã đi đến một nơi thật xa. Trả lại tất cả. Trả lại thành phố thân quen, trả lại những gì quý mến thân thương nhất.
Đường buồn anh đi, bao giờ cho tới
Nỗi đau cao vời, nỗi đau còn dài....
(Trả lại em yêu - Phạm Duy)
Nỗi đau cao vời, và nỗi đau còn dài... Chỉ tiếc lần này tôi không kịp chào em, thì lại đi tuốt luốt. Nếu tôi còn ở nhà thì Chủ Nhật mỗi đầu tháng như sáng nay, tôi sẽ cùng em lên nhà nguyện ở Fatima Bình Triệu. Em thường rủ tôi đi chung đi cầu nguyện cho bố ở miền Bắc xa xôi, và em cũng nguyện cầu cho cái mộng ước của tôi luôn. Nhưng hôm nay, đâu còn nữa. Giờ đây trước mắt tôi là biển, tôi ngồi hàng giờ như thế với một tâm tư vỡ vụn như từng bọt sóng đang vỗ nhẹ vào bờ. Thế là từ nay anh và em đã xa cách muôn trùng. Phôi Pha ơi! Phi ơi! Anh thương em quá! Anh đang cầu nguyện cho những người còn ở lại, anh đang nguyện cầu cho em đây.
Ngày mai em đi cồn đá rêu phong rủ buồn,
Nửa bóng Xuân qua ngập hồn, nghe ngoài biển động mà thương.
(Biển Nhớ - Trịnh Công Sơn)
Sáng nay nơi xứ lạ, mặt trời vừa thức dậy ánh sáng hồng đang từ từ dâng cao ở cuối chân trời, hải âu đang cất tiếng tìm đàn chao lượn trên cuộn sóng nhấp nhô. Gió lồng lộng ngoài khơi thổi vào, biển vắng không một bóng người. Bên đây bờ Thái Bình Dương, biển của sớm mai rất thinh lặng hiền hòa, từng đợt sóng lăn tăn vỗ nhẹ trên bờ cát trải dài ôm những hàng dừa xanh. Nhưng trong lòng tôi là muôn ngàn con sóng xô dạt dào thổn thức, có lẽ vì hồn Xuân trong tôi đã lãng đãng mênh mang… nửa bóng ngập hồn.
0 Comments:
Post a Comment
<< Home